
Trong một căn bếp nhỏ
Người phụ nữ ấy ở trong một cái làng chài nhỏ của vùng biển miền Trung. Tôi tình cờ biết chị qua một chuyến đi biển. Một phụ nữ bình thường giống như mọi phụ nữ miền biển khác. Chẳng đi đâu, chỉ ở trong làng, trong nhà, trong bếp… quanh quẩn muối cá, làm mắm, phơi tôm, phơi mực,… mang bán cho các vựa cá, chợ cá trong vùng.
Tôi nhìn chị trong bếp, cảm thấy những giây phút mà chị băm gọt, tỉa cắt, rồi say sưa với việc biến hóa các loại gia vị trong lúc nấu, chiên, rán,…đều là những giây phút mà chị thăng hoa. Tôi hình dung niềm vui của chị mỗi khi nấu nướng những món ngon cho chồng con sau những tất tả mưu sinh bởi nghề của làng. Dường như chị yêu căn bếp của mình, yêu việc làm bếp hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Rồi, sau những lần chuyện trò, tôi còn biết căn bếp nhỏ ấy là nơi chị vực dậy tinh thần, để sống, sau khi người chồng ra biển mãi mãi không trở lại.
Chị lấy chồng năm 18 tuổi, một năm sau chị sinh một bé trai khỏe mạnh. Chồng chị là ngư dân chính hiệu. Anh ra khơi từ sáng sớm rồi chiều đến trở về, luôn là nụ cười tươi tắn trên gương mặt xạm nắng đen đúa. Dù ngày đó đánh bắt được nhiều hay ít, vất vả vật lộn với sóng với gió, với bão, mưa,… nụ cười ấy đơn giản biểu lộ niềm tin rằng phía trên bờ chị luôn đứng chờ anh. Chị cũng vậy, đơn giản, nồng ấm đón nhận tình cảm ấy từ ánh mắt cũng bằng một nụ cười rất hạnh phúc. Sau những nụ cười, là bữa tối ấm áp với những món ăn chị nấu cho chồng, sáng tạo và hân hoan, giản dị mà tha thiết.
Gần 20 năm rồi, anh và chị cứ sống như thế, cứ trao gửi tình cảm như thế, cứ gắn bó và yêu thương như thế để lo cho con trai học hành và khôn lớn. Cái ngày con trai tốt nghiệp cấp ba, chị lại có thêm một niềm vui là mua được cho con mình một chiếc thuyền và anh từ nay không phải đi làm thuê nữa. Ngôi nhà và căn bếp cũng được sửa sang một cách chắc chắn hơn, khang trang hơn sau những trận bão. Hạnh phúc dường như đã là trọn vẹn, nếu không có một buổi chiều định mệnh. Người chồng cùng đứa con trai chuẩn bị thi đại học cùng nhau ra biển. Lần đi biển cuối cùng của cả hai bố con đúng vào ngày biển động bất chợt. Tất cả đều nằm lại biển, chồng chị, con chị, chiếc thuyền…
Không kể hết sự hoảng loạn, nỗi đau và tận cùng đen ngòm sự mất mát của chị, chỉ biết rằng chị như một cái bóng vật vờ điên dại mà không có cách nào có thể xoa dịu điều bất hạnh đó. Như một thói quen, chiều nào chị cũng ra bờ biển để trông ngóng, và rồi tuyệt vọng
Mấy năm gần đây, làng chài nhỏ bé nghèo nàn nơi chị sống bắt đầu cuộc sống khác. Bãi biển nơi chị thường đứng đón chồng mỗi chiều dần xôn xao bởi các tốp thanh niên đến du lịch, khám phá và vui chơi. Không khí vốn yên ả và đơn côi lặng lẽ cũng mất dần . Chị nhìn cảnh dạo chơi, nô đùa của đám trẻ mỗi chiều hè và như có một sức mạnh nào đó thôi thúc nơi chị, nó khơi lại hình ảnh quen thuộc của những món ăn mà chị đã nấu bằng cả tấm lòng trước đây. Thực ra đó là những khoảnh khắc có giai điệu, có niềm hứng khởi, có sự ân cần, chăm sóc và đợi chờ. Điều mà từ khi anh và con trai chị không còn nữa đã trở nên nguội lạnh, thừa thãi một cách vô lý. Căn bếp nhỏ của chị chả mấy khi được nổi lửa, . Vì chỉ còn lại một mình chị ăn qua quýt cho qua ngày, cho xong bữa, không phải để sống mà để tồn tại.
Chị quyết định dựng một cái chòi ngay tại bờ biển và chuyển các vật dụng nấu nướng ra đó. Không phải là chuyện kinh doanh đon thuần mà là chuyện thắp lại một ngọn lửa đã tắt trong lòng, ngọn lửa của tình yêu bếp núc. Nó giống như việc tự đánh thức những giai điệu cuộc sống trong lòng chị. Căn bếp trên bãi biển được nổi lửa thường xuyên mỗi ngày biết đâu cũng làm ấm lòng anh và con trai chị ở ngoài xa kia. Hơi ấm của ngọn lửa chắc chắn là một tín hiệu hồng rực của sự chờ đợi, nó bớt đi cái cô quạnh, hiu hắt, gầy guộc, đơn côi trong chị. Chị dồn hết thời gian, tình cảm và năng lực thiên bẩm của người phụ nữ để nấu nướng chiên xào những món ăn của biển cho thực khách. Những ân cần, tâm huyết mà chị đã dồn sức vào căn bếp nhỏ ấy khiến chị đã thực sự nổi tiếng ở vùng này. Nhiều đoàn khách du lịch đến đây muốn được thưởng thức những món ăn sở trường của chị phải đặt trước.
Như ai đó đã nói, đối với tình yêu thì không có lời khuyên bảo, đối với nỗi đau thì không có sự so sánh, càng không có những hạn định để bù đắp, để chữa lành,… Chị cũng vậy, đại dương đã cướp đi niềm hạnh phúc của đời chị thì cũng chính đại dương dù có sóng gầm hay sóng lặng cũng ít nhiều gột rửa nỗi đau của chị. Sự mất mát, đớn đau vẫn còn đó nhưng có vẻ đã mờ hơn, đã xa hơn nhờ vào những đợt sóng của biển, nhờ vào những lao xao của cuộc sống, nhờ vào ánh lửa đỏ được thắp lên trong căn bếp nhỏ bên bờ biển để nhìn người phụ nữ ấy được hy vọng, được tin yêu về điều gì đó trong lòng mình, và sống an yên.
Trần khoa Thư