
Thương nhớ bình thường cũ
Em ạ, chẳng biết những ngày dài tháng nóng này kéo dài đến bao lâu nữa.
Hết dịch bệnh rồi mà thiếu em, lòng anh vẫn hoang hoải. Trời thì nóng như thiêu đốt, điện tăng, xăng tăng, thịt lợn tăng, áp lực mỗi lúc một tăng, chỉ có những lần mình gặp nhau mỗi lúc một giảm.
Cũng như những cuộn giấy vệ sinh bị cướp đoạt trong siêu thị thời covid, những gì quý giá quan trọng cứ phải xa nhau mới thấy nhớ nhau, thấy cần nhau, thấy không thể sống thiếu nhau.
Anh nhớ em!
Anh nhớ những buổi đi xem phim cười rúc rích suốt rồi lượn phố ăn đêm.
Anh nhớ những lần ở resort bãi biển, hay ở trên núi, chúng mình chỉ có ăn và ngủ hàng tuần không thèm về.
Anh nhớ những bữa tối lãng mạn long lanh bên ánh nến, rượu vang và hoa trong những nhà hàng ấm áp trôi qua cùng tiếng nhạc.
Anh nhớ niềm vui vẻ thanh thản vô tư ít nghĩ ngợi của anh khi có em bên cạnh.
Anh nhớ em lắm! Mấy tháng nay em dần không đoái hoài đến anh.
Anh buồn lắm! Lúc có của thì luôn có em ở cạnh, lúc hết thì em bỏ em đi không bao giờ ngoảnh mặt lại.
Anh nhớ em, dẫu biết em là đồ hai mặt bạc bẽo.
Anh nhớ em tiền ơi, ngay cả khi người ta gọi em là tiền bạc.
Chỉ cần nghe tiếng em nhắn tiing tiing, chắc chắn cuộc đời anh sẽ vui trở lại.
Hết dịch rồi, mau về với anh đi.
Tiền ơi.